Ghi chú: Lê M¶ng Nguyên - tác giä "Træng M© Bên SuÓi", ViŒn Sï Hàn Lâm Khoa H†c Häi Ngoåi, Pháp.
Khách du lÎch tØ miŠn trung châu B¡c ViŒt Çi ngÜ®c lên vùng thÜ®ng du, trܧc khi Ç¥t chân vào xÙ Lång, không th‹ nào không thÃy m¶t hòn núi nhÕ cô ÇÖn ÇÙng vŠ phía h»u m¶t con ÇÜ©ng mòn. Trên chóp núi có m¶t cái bia Çá l§n giÓng hình dång m¶t ngÜ©i Çàn bà ÇÙng bÒng con, hܧng vŠ chân tr©i xa. Trong nh»ng ngày giông tÓ cÛng nhÜ nh»ng bu°i chiŠu tà yên tÎnh, ngÜ©i thi‰u phø kia vÅn trÖ trÖ lånh lùng, nhÜ muÓn thi gan v§i thiên nhiên. ñó là Núi V†ng Phu tÙc là núi ngÜ©i thi‰u phø b‰ con ch© mong ngÜ©i chÒng ra Çi không bao gi© trª låi :
Ngày xÜa,
có hai anh em mÒ côi rÃt nghèo, phäi
thÜ©ng ngày ra rØng ki‰m cûi Çem vŠ
bán Ç‹ t¿ nuôi thân. NgÜ©i anh,
hai mÜÖi tu°i, lo l¡ng sæn sóc em gái
nhÕ. Nhân dÎp mùa xuân Çi h¶i
trong làng, có thÀy tܧng sÓ cho
chàng bi‰t trong tÜÖng lai chàng së lÃy
em làm v®. D¿ Çoán kinh khûng này
theo Çu°i ám änh chàng trong giÃc
mÖ hãi hùng cho ljn sáng
hôm sau. NgÜ©i
trai trÈ lÃy quy‰t ÇÎnh không chÃp
nhÆn sÓ phÆn phi lš này. Ch© lúc
em gái Çang cúi ÇÀu lÜ®m cûi,
chàng chém em m¶t nhát rìu rÒi
bÕ chåy mÃt trong rØng sâu.
MÜ©i næm
sau, chàng ǰi tên h† : nhân vì chi‰n
tranh loån låc và cÛng vì muÓn quên
Çau ǧn xÜa, chàng Çæng tên
Çi lính dËp gi¥c, có công trång
l§n và ÇÜc vua ban thܪng, phong chÙc
trÎ nhiŒm m¶t miŠn. Chàng k‰t hôn v§i m¶t
cô gái con m¶t thÜÖng gia danh ti‰ng trong
vùng và, m¶t næm sau, ÇÜ®c m¶t
con trai k‰ thØa. M¶t bu°i sáng, v® chàng
dÆy s§m chäi
ÇÀu trܧc
m¶t tÃm gÜÖng, gÀn bên cºa s°
có nh»ng tia n¡ng m¥t tr©i ban mai chi‰u vào.
VØa mª m¡t, chàng ngåc nhiên thÃy
trên ÇÀu v® m¶t v‰t sËo dài bèn
hÕi duyên c§. Nàng buÒn rÀu k‹ låi
chuyŒn xÜa, cho bi‰t r¢ng nàng chÌ là con
nuôi cûa gia Çình hiŒn nay. MÒ côi
tØ thuª nhÕ, nàng sÓng v§i m¶t
ngÜ©i anh mà nàng kính tr†ng thÜÖng
yêu nhÜ cha mË. Cách Çây mÜ©i
læm næm, không hi‹u vì sao trong m¶t bu°i
Çi nh¥t cûi trong rØng, anh nàng bÃt
thình lình cho nàng m¶t nhát rìu
rÒi trÓn chåy, biŒt tæm tÙc. BÎ
thÜÖng n¥ng, nàng ÇÜ®c b†n cܧp
qua rØng cÙu sÓng. Sau Çó, vì
bÎ quan quân Çu°i b¡t , chúng bÕ
nàng låi, và may lúc bÃy gi©, nàng
ÇÜ®c m¶t thÜÖng gia chu¶ng nho giáo
låi vØa m§i mÃt con gái, nhÆn Çem
nàng vŠ nuôi nÃng cho ljn nay. K‹ ljn
Çây, nàng th°n thÙc khóc, không
bi‰t anh nàng nay ª Çâu, sÓng hay ch‰t
, duyên c§ vì sao Çã muÓn ám
håi nàng rÒi låi trÓn biŒt. NgÜ©i
chÒng nghe h‰t câu chuyŒn thÜÖng tâm cûa
nàng mà có lë cÛng là câu
chuyŒn cûa mình. T¿ kŠm ch‰ xúc Ƕng,
chàng hÕi rõ tên h†, gia Çình
và c¶i rÍ ngÜ©i anh. Lúc sau không
còn
nghi ng© gì
n»a, chàng quy‰t ÇÎnh không th‹ kéo
dài mÓi tình ngang trái này. Ki‰m c§
có viŒc thanh tra phäi Çi xa, chàng c«i
ng¿a lên ÇÜ©ng. Sáu tháng
qua, l©i hËn ngày vŠ Çã ljn mà
ngÜ©i thi‰u phø vÅn ch© Ç®i chÒng.
ChiŠu chiŠu, nàng b‰ con bܧc dÀn lên núi,
rÒi dØng låi, Çôi m¡t mòn
mÕi, nhìn vŠ chân tr©i xa th£m. Nàng
ch© Ç®i cho ljn khi nàng và con bi‰n
thành tÜ®ng Çá. Nàng vÅn Ç®i,
mãi mãi.
Bài này
tôi vi‰t phÕng theo truyŒn ''La Montagne de l'Attente'', in
trong tÆp truyŒn 'Légendes des Terres Sereines'' cûa
cÓ Çåi sÙ Phåm Duy Khiêm mà
tôi ÇÜ®c hân hånh c¶ng tác
tåi Tòa ñåi sÙ ViŒt Nam C¶ng Hòa
tØ næm 1955 ljn næm 1958 v§i tÜ cách
tham vø ngoåi giao, phø trách xã h¶i
và báo VI ŒT NAM. Hôm nay tình c© dª
Annuaire 2001 cûa Hàn Lâm ViŒn Khoa H†c Häi Ngoåi
Pháp (Académie des Sciences d'Outre-Mer : 15, rue La Pérouse
75116 Paris), thÃy
mình hãnh diŒn là viŒn sï chánh thÙc
cûa Bác H†c ViŒn nhÜ ngày xÜa nhà
væn thåc sï Phåm Duy Khiêm, sinh næm
1908, ÇÜ®c bÀu làm h¶i viên thông
tín (membre correspondant) næm 1958, mÃt næm
1974, hܪng th† 66 tu°i. Sª dï tôi nh¡c
ljn nhà væn PDK vì ông là m¶t
ngÜ©i mà tôi thÀm phøc tØ thuª
nhÕ. HÒi tôi còn Çi h†c trÜ©ng
cao Ç£ng ti‹u h†c Chaigneau, lúc ra vŠ thÜ©ng
ghé qua tiŒm sách l§n Morin (mà cÛng là
m¶t nhà hàng và khách sån ki‹u Palace)
m¶t hôm thÃy ngÜ©i ta trình bày
sách ''Légendes des Terres Sereines '' cûa thåc
sï Phåm Duy Khiêm rÃt nhiŠu bän trên
m¶t bàn tròn l§n vØa ÇÜ®c
m¶t Giäi thܪng... tôi không còn
nh§ rõ là gì. Lë dï nhiên tôi
ki‰m tiŠn dành døm bÕ túi Ç‹ mua cho
ÇÜ®c m¶t bän và m¥c dÀu còn
nhÕ tuÓi, tôi Çã džc say sÜa
nh»ng truyŒn ''thÀn tiên'' hay tri‰t lš lÃy tØ
lÎch sº VN tØ thuª khai sinh. Có lë
l©i væn trong sáng, cách hành væn
giän dÎ cûa thåc
sï PDK Çã
có änh hܪng rÃt nhiŠu ljn nh»ng
tác phÄm luÆt và chính trÎ h†c tôi
vi‰t sau này b¢ng Pháp ng» và cÛng
ÇÜ®c lØng danh trong gi§i chính trÎ
và luÆt pháp cûa Âu Tây. Ông
Phåm Duy Khiêm ÇÜ®c n°i ti‰ng vi‰t væn
Pháp ng» thu¶c vŠ Üu hång, nhÜng cÛng
là m¶t ông Chánh chû khäo Tú
tài 1 và 2 (bän xÙ) rÃt khó khæn,
rÃt nghiêm kh¡c (trái låi v§i ông
NguyÍn Månh TÜ©ng, Ti‰n sï LuÆt và
Væn chÜÖng) vì ông Çã không
ngÀn ngåi Çào thäi m¶t sÓ Çông
thí sinh vi‰t ho¥c nói sai ti‰ng Pháp. Tôi
còn nh§ hÒi Ãy trong kÿ ông PDK làm
giám khäo ª Hu‰ (n‰u trí nh§ tôi không
lÀm) chÌ có 7 ngÜ©i ÇÆu tú
tài phÀn thÙ nhÃt trên gÀn m¶t
træm thí sinh. Tôi cÛng Çã nhiŠu
lÀn làm Chánh chû khäo Ban ChÃm
thi Tú Tài ª Pháp (Vesoul, Belfort, Sartrouville...
), trái låi v§i ông PDK lúc nào tôi
cÛng rÃt dÍ dãi trong viŒc cÙu v§t
các thí sinh thi‰u Çi‹m trung bình. NhÜng
trái låi trong nh»ng Ban giám khäo Capacité
en droit, Licence hay Maîtrise de droit (hay Science politique),
tôi cÛng khó khæn trong duyŒt chính væn
pháp h†c (grammaire) và cú pháp vi‰t và
nói ti‰ng Pháp. Và trong thâm tâm, tôi
trª vŠ dï vãng Ç‹ cho cÜ xº cûa
ông Chánh chû khäo PDK ÇÓi v§i
thí sinh là Çúng, cái b¢ng Tú
tài dܧi th©i PDK nh© Çó rÃt
có giá trÎ. Lúc tôi làm viŒc tåi
Tòa ñåi sÙ VN ª Çåi l¶
Villiers (Paris 17), rÃt ít khi ÇÜ®c g¥p
ông ñåi sÙ, trØ ra m‡i lÀn ông
h¶i h†p tÃt cä các chû s¿ Ç‹
cho chÌ thÎ, tôi thÃy ông nói phÀn
Çông b¢ng ti‰ng Pháp, nhÜng khi nào
cÀn, ông nói b¢ng ti‰ng ViŒt ,
ông rÃt
Ç‹ š ljn væn phåm và cách æn
nói cÛng rõ ràng, chäi chuÓt nhÜ
lúc nói ti‰ng Pháp. Ông làm ñåi
sÙ, nhÜng trܧc h‰t là m¶t nhà
væn Pháp ng» có ti‰ng tæm. Sau khi cho
tái bän (lÀn thÙ mÃy ?) sách ''Légendes
des Terres Sereines'' tåi nhà xuÃt bän Mercure
de France næm 1951 (198 trang), ông cho xuÃt bän
m¶t ti‹u thuy‰t mà cÛng là t¿ truyŒn vŠ
cu¶c Ç©i tình cäm cûa ông ''Nam
et Sylvie'' (Plon xb, 1957, 242 trang) nghïa là trong lúc
ông ÇÜÖng gi» chÙc vø Çåi
diŒn cho VNCH (miŠn Nam), ông kš tên dܧi bút
hiŒu NAM KIM. Trang bìa gi§i thiŒu sách nhÜ sau
: A lire l'histoire de Nam et Sylvie, bien des hommes et toutes les femmes
reconnaitront les émotions les plus secrètes de leur propre
vie. Car l'histoire de ce grand couple, de cet amour déchirant,
déchiré, toujours simple et noble, est une histoire vraie.
Elle fut réellement vécue et soufferte. Et il a suffi au
narrateur de reprendre les lettres que, voilà vingt ans, Sylvie
lui avait écrites ; il lui a suffi de retrouver ses propres lettres
et son journal intime pour que, sous le visage de l'homme qui nous raconte
aujourd'hui le drame de sa jeunesse, apparaissent, comme en surimpression,
les traits d'un autre Nam : un petit étudiant pauvre, un Annamite
qui préparait l'agrégation à la Cité Universitaire,
vers 1935, et qui luttait de toutes ses forces contre un amour impossible.
Parce que Sylvie est une Française, le jeune Nam sait qu'il ne pourra
pas, ses études une fois terminées, emmener Sylvie avec lui.
La sagesse exige de renoncer, sans attendre, à cet amour sans lendemain,
à un bonheur déjà condamné. Le journal de Nam,
les lettres des deux amants nous font vivre cette terrible épreuve,
jour après jour - appels et refus, victoires et défaites
- jusqu'au dénouement : Sylvie perdra courage, se détachera
de Nam... Et Nam repartira tout seul pour l'Indochine, douloureux mais
vainqueur de lui-même. La sensibilité et la pudeur des deux
jeunesgens, la fraicheur et la pureté du style de leurs lettres,
la sérénité de Nam Kim, donnent à ces pages
simples et profondes l'inestimable prix de ce qui n'est vécu qu'une
fois, mais pour toujours. Nam et Sylvie, histoire vécue, présente
cependant toutes les qualités d'une oeuvre classique.
Vào cuÓi næm 1957 (n‰u tôi không lÀm), bác sï Phåm Kh¡c Hy ÇÜ®c nhÆm chÙc ñåi sÙ, thay th‰ ông PDK. Sau Çó tôi cÛng xin tØ chÙc và ông Ngoåi trܪng VÛ Væn MÅu Çã chÃp nhÆn cho tôi ª låi Paris Ç‹ ti‰p tøc h†c xong Ti‰n sï LuÆt khoa. Ra khÕi Tòa ñåi sÙ và trª låi Ç©i sÓng sinh viên... Çúng trong 4 næm, tôi Çã thi ÇÆu 3b¢ng Cao h†c, b¢ng LuÆt sÜ và làm xong luÆn án Ti‰n sï QuÓc gia (trình næm 1962) và ÇÜ®c Giäi thܪng luÆn án (Prix de Thèse) cûa ñåi h†c Paris næm 1963. S¿ nghiŒp væn chÜÖng cûa c¿u ñåi sÙ PDK ch¡c Çã änh hܪng nhiŠu ljn s¿ hi‰u h†c cûa tôi ª Pháp. Tôi không bao gi© tìm cách liên låc v§i ông mà cÛng không bi‰t ông ª chÓn nào, hay Çã di vŠ VN. M¶t hôm, có lë vào næm 73-74, trong lúc qua ÇÜ©ng Ç‹ ti‰n vào vÜ©n hoa Luxembourg, tôi g¥p ông PDK vØa m§i ra cºa. ''Ah ! c'est vous le révolté ?'' (tôi së k‹ chuyŒn này có lë trong m¶t hÒi kš sau)... Ông cho tôi bi‰t ông ª ngoåi ô Paris và nghe ngÜ©i ta nói sÓng Ƕc thân. M¶t hôm džc báo Le Monde, tôi ÇÜ®c tin c¿u ñåi sÙ qua Ç©i. Hình nhÜ ông Çã t¿ vÅn. Theo Annuaire cûa Académie, ông mÃt næm 1974.
M¶t cái ch‰t khác cÛng Ç‹ låi cho Ç©i tôi nhiŠu dÃu v‰t thÜÖng Çau. HÒi Ãy, tôi còn nhÕ nhÜng Çã ÇÜ®c chÙng ki‰n s¿ trao Ãn ki‰m cûa nhà NguyÍn (vua Bäo ñåi) ljn tÆn tay 2 Çåi diŒn cûa chính phû cách mång HCM tØ Hà N¶i ljn Hu‰ (ngày 25-08-1945). Sau Çó, c¿u kinh thành lj quÓc An Nam bÎ ViŒt Minh chi‰m Çóng và chính phû cách mång ban hành t°ng Ƕng viên chÓng th¿c dân Pháp. Tôi chÜa Çû tu°i Ç‹ gia nhÆp quân Ƕi giäi phóng, nhÜng anh tôi và chú QuyŠn (em cô cÆu hay chú bác gì Çó v§i ba må tôi) phäi tuân lŒnh chính phû. Anh tôi và chú QuyŠn lúc ra Çi và lúc trª låi ''en permission'' ÇÜ®c ba må tôi lo l¡ng nÒng hÆu. M¶t hôm ông anh tôi trª vŠ m¶t mình và cho bi‰t lš do : trong phân Ƕi cûa anh, trܧc khi có lŒnh ra m¥t trÆn, ông phân trܪng thành thÆt hÕi n‰u ai không muÓn Çi ra m¥t trÆn thì cÙ giÖ tay cho bi‰t. Anh tôi giÖ tay và ÇÜ®c giäi ngÛ, chú QuyŠn ª låi. Ba bÓn ngày sau gia Çình ÇÜ®c tin chú bÎ tº thÜÖng tåi chi‰n trÜ©ng. Tôi cÛng có m¶t ngÜ©i bån rÃt thân (anh Phan Quang TÙ) cÛng bÎ ch‰t trong chi‰n cu¶c. Cho tròn b°n phÆn m¶t ngÜ©i dân ?
"M¶t bu°i chiŠu
tà trong th©i chinh chi‰n. Hoàng hôn xuÓng
dÀn... trong lúc hai
ngÜ©i kœ mã
có sÙ mŒnh Çem tin khÄn cÃp cho quân
Ƕi mình phi qua khu rØng
lånh, nét
m¥t lo âu nhÜ s® tr©i s¡p tÓi mà
ÇÜ©ng vŠ còn xa. B‡ng nhiên hai ti‰ng
''Çoành
! Çoành !'' xé màn yên tÎnh cûa
rØng sâu, làm cho Çàn chim trên
mÃy chòm
cây giÆt
mình cÃt cánh ríu rít kêu. Quang
DÛng, ngÜ©i kœ mã bÎ trúng Çån,
ngã
læn xuÓng
ÇÃt, bên cånh con ng¿a nâu cùng
b° n¢m dài. V‰t thÜÖng trÀm tr†ng,
chàng nhìn
bån vØa dØng låi, mÃp máy nói
vài câu không rõ rÒi nh¡m m¡t,
mê man.
VÜÖng Duy
s® hÕng Çåi s¿, v¶i sÓc bån
lên yên ng¿a mình, ti‰p tøc chåy
qua
rØng. Bi‰t r¢ng
hai ngÜ©i m¶t ng¿a không mÃy chÓc
së y‰u dÀn, chàng ÇÜa m¡t
nhìn quanh rÒi
thÓt nhiên rÈ vào m¶t lÓi khác
Ç‹ Çánh lØa quân ÇÎch. Tܪng
là
thoát nån
nh© mÜu k‰ này, ai ng© væng v£ng ti‰ng
ng¿a quân thù vÅn rÒn rÆp
Çu°i theo
trong lúc Quang DÛng s¡c m¥t Çã mÃt
vÈ hÒng hào... V‰t thÜÖng ª mång
m« n¥ng l¡m,
máu ÇÕ chan hòa ܧt ÇÅm
cä l§p áo ngoài. Nhìn bån, VÜÖng
Duy cõi
lòng tan nát,
không bi‰t làm th‰ nào, Çành cÙ
Ç‹ ng¿a phi th£ng trên ÇÜ©ng
xa.
Bóng chiŠu xuÓng...
con båch mã không còn hæng hái n»a,
sÙc nó y‰u dÀn trong
lúc ti‰ng vó
câu cûa ÇÎch thù sau lÜng càng
rõ. B‡ng nhiên Quang DÛng mª m¡t -
sau m¶t hÒi
rên xi‰t - cÃt l©i :
- Anh Duy !
Ngåc nhiên,
VÜÖng Duy kìm ng¿a låi. Quang DÛng
nói ti‰p, van lÖn :
- Anh phäi vŠ gÃp
m¶t mình, kÈo hÕng cä Çåi s¿,
bi‰t bao nhiêu ngÜ©i mong Ç®i
ª tin anh...
Duy cäm Ƕng,
nhÜng cÜÖng quy‰t :
- Không bao gi©
tôi bÕ anh.
Nܧc m¡t
dàn døa, DÛng lÃy h‰t sÙc l¿c,
cÀm tay bån :
- ñ‰n phút
này xin anh ÇØng khách sáo n»a.
Tôi không chóng thì chÀy cÛng ch‰t.
N‰u Çeo ng¿a
anh tôi së cän trª sÙ mŒnh anh và së
ch‰t m¶t cách vô ích cä hai vì
ÇÎch thù.
Không nh»ng anh và tôi bÕ mång mà
cä quân Ƕi chúng ta n‰u không
ÇÜ®c
tin tÙc gì låi ch£ng nguy l¡m hay sao ?
Duy l¡c ÇÀu,
miŒng lÄm bÄm :
- NhÜng Ç©i
anh...
Chàng thÜÖng
bån quá nên chÌ bi‰t m¶t lòng cÙu
bån, không suy nghï Ç¡n Ço.
Quang DÛng nghiêm
nét m¥t :
- Tr©i Öi
! Th‰ còn b°n phÆn cûa anh ?
Và ti‰p tøc,
mÌa mai :
- Không có
lë vì m¶t thÙ tình nhÕ m†n mà
anh quên cä b°n phÆn thiêng liêng cûa
m¶t ngÜ©i
chi‰n sï, m¶t ngÜ©i dân ?
Nghe Quang DÛng
nh¡c ljn hai ch» b°n phÆn, VÜÖng
Duy giÆt mình, tim ÇÆp
månh, lòng
chàng sôi lên m¶t niŠm cäm m§i lå.
RÒi s¡c m¥t bi‰n ǰi, chàng nén
lòng Çau,
gÆt gÆt ÇÀu... Quang DÛng sung sܧng
mÌm cÜ©i, quên cä ǧn Çau,
cÃt l©i
khen bån :
- Khá l¡m
!... Anh bi‰t nghï rÒi Çó.
NhÜng v‰t thÜÖng
sâu låi cÃu xé thân th‹, chàng nghi‰n
ræng, tr®n m¡t, lÃy h‰t
tàn l¿c
mÃp máy nói:
- Anh Duy Öi, b¡n
tôi Çi... b¡n ngay Çi cho tôi kÈo
bÎ kéo dài Çau ǧn. Anh Öi,
b¡n
Çi...
Chàng ÇÜa
m¡t l© Ç© nhìn bån, cÀu khÄn.
VÜÖng Duy
gÆt ÇÀu, nói trong nܧc m¡t
: ''Vâng, vïnh biŒt anh !'' RÒi quä quy‰t,
rút súng
løc nh¡m bån, chàng quay m¥t ra ch‡ khác.
Sau m¶t ti‰ng ''Çoành !'' vang
lØng kh¡p
rØng rÆm, ngÜ©i chi‰n sï v¶i nhäy
lên mình ng¿a... Bên ÇÎch nghe
ti‰ng súng n°,
phi ngay tåi ch‡ nhÜng chúng chÌ thÃy Quang
DÛng n¢m ch‰t m¶t
mình trong vÛng
máu. Løc soån trong túi ngÜ©i quá
cÓ ch£ng có gì, chúng Çinh
ninh r¢ng chi‰n
sï Çã bÎ cän trª trong viŒc thông
tin. Chúng có bi‰t Çâu trong
lúc Ãy,
VÜÖng Duy m¶t mình cho båch mã phi th£ng
vŠ tråi quân mình, v§i hình änh
không bao gi©
phai låt cûa ngÜ©i dÛng sï Çã
bÕ mình trong rØng th£m, m¶t chiŠu
tang".
Lê M¶ng Nguyên (Paris)