VNI
KEÛ KHEÙO TAY

                                                               Traàn Vaên  Sôn

Chuyeän dòch – ñoåi khung caûnh vaø teân nhaân vaät - töø chuyeän ngaén “The Fix” cuûa  Percival Everett New York Stories, The Best American Short Stories 2000, Edited by E.L. Doctorow vaø Katrina Henison
 

 Ñinh laøm chuû moät tieäm baùn xaêng uyùch ôû taàng treät nôi goùc ñöôøng Hai Baø Tröng vaø Phan Thanh Giaûn. Beân caïnh laø moät ngoõ heûm. Taàng treân Minh ôû. Ñinh coøn nhôù moät ñeâm trôøi toái Minh bò hai ngöôøi laï maët  ñaùnh  gaàn cheát. Hình nhö hai ngöôøi laï maët naøy coù thuø oaùn gì ñoù vôùi Minh. Ñang caém cuùi doïn caùi kho cho ngaên naép Ñinh nghe tieáng thuøm thuïp laëp ñi laëp laïi nhö ai nghòch caàm moät cuoán nieân giaùm ñieän thoaïi daøy quaúng chôi leân saøn nhaø. Ñinh chaïy ra saân, trôøi thaùng möôøi moät, beân ngoaøi khaù laïnh vaø môùi bieát tieáng ñoäng laø nhöõng cuù ñaám vaøo buïng Minh bôûi moät anh chaøng to cao, trong khi Minh chòu traän vì bò moät teân thöù hai nhoû con hôn khoùa traùi hai tay ra ñaèng sau giöõ haén ôû theá ñöùng. Ñinh chaïy vaøo tieäm laáy caây suùng luïc vaø moät caây ñeøn baám, chaïy ñeán gaàn chieáu aùnh ñeøn vaøo maët hai teân haønh hung.
 Hai teân naøy khoâng toû veû sôï haõi. Teân to con noùi: “Maày giôõn maët tao haû. Khoân hoàn thì ñi choã khaùc.”
 Tuy nhieân khi Minh cho noå moät vieân ñaïn saùt mang tai, chuùng boû Minh ra, vuøng chaïy. Minh laên ñuøng xuoáng ñaát, vöøa reân vöøa oâm buïng nhaên nhoù.
 Ñinh hoûi: “Chuù em coù sao khoâng?” Hoûi xong Ñinh môùi thaáy caâu hoûi phi lyù.
 Minh göôïng gaïo traû lôøi: “May ra cuõng chaúng sao.”
 “Haõy vaøo trong.” Ñinh vöøa noùi vöøa dìu Minh vaøo beân trong, khoùa traùi cöûa ra vaøo laïi roài ñöa Minh ñeán ngoài taïm treân moät chieác gheá ñaåu.
 “Caùm ôn anh.” Minh  noùi
 “Toâi goïi caûnh saùt nheù?” Ñinh hoûi
 Minh laéc ñaàu: “Voâ ích anh. Tuïi noù ñaõ cao chaïy xa bay roài.”
 “Toââi laøm cho anh moät caùi xaêng uyùch nghe.” Vöøa noùi Ñinh vöøa böôùc ra sau quaày thöïc phaåm.
 “Toâi khoâng ñoùi.”
 “Xaêng uyùch cuûa toâi khoâng dôû ñaâu, chuù em seõ thaáy ngon. Toâi khoâng bieát baêng boù vaø thuoác men nhöng toâi bieát laøm xaêng uyùch”. Chæ moät thoaùng Ñinh ñaõ coù moät caùi xaêng uyùch thòt nguoäi keïp maáy laùt caø chua naèm ngon laønh giöõa hai mieáng baùnh mì ñen coøn dính meø thôm phöùc. Ñinh roùt moät coác coca, ñaët caùi xaêng uyùch leân moät caùi dóa, keùo Minh laïi ngoài vaøo moät chieác baøn daønh cho thöïc khaùch. Ñinh ngoài ñoái dieän vôùi Minh nhìn haén deø daët caén xaêng uyùch.
 “Chuù em coù bieát taïi sao hai teân löu manh ñoù ñaùnh chuù em khoâng?” Ñinh hoûi.
 “Chuùng muoán haønh haï toâi” Minh vöøa noùi vöøa laáy hai ngoùn tay laáy moät haït saïn dính vaøo raêng ñeå leân chieác dóa.
 “Chuù em goïi toâi laø Ñinh”
 “Coøn toâi laø Minh”
 “Chuùng phaûi coù chuû taâm gì chöù?” Ñinh gaëng hoûi nhöng Minh khoâng traû lôøi.
 Hai ngöôøi im laëng nhìn nhau. Boãng chieác tuû laïnh ñeå ôû goùc phoøng baét ñieän chaïy xaønh xaïch. Ñinh caûm thaáy ñeá daøy rung rung theo nhòp chaïy cuûa chieác tuû laïnh.
 “Caùi maùy eùp khí hoûng ” Minh noùi
Ñinh nhìn Minh, chöa hieåu haén muoán noùi gì.
 “Toâi muoán noùi caùi tuû laïnh cuûa anh. Caùi maùy eùp khí xaáu laém roài”
 “Ñuùng roài”, Ñinh noùi. “Noù keâu quaù lôùn.”
 “Toâi coù theå söûa ñöôïc.”
 Ñinh nhìn Minh chöa bieát traû lôøi sao.
 “Anh coù muoán toâi söûa caùi tuû laïnh cho anh khoâng?
 Ñinh do döï. Leõ dó nhieân Ñinh muoán, nhöng khoâng bieát ngheà ngoång anh chaøng naøy theá naøo. Hay laïi thaùo ra laøm cho noù hö theâm. Tuy nhieân Ñinh cuõng öø höû traû lôøi, “Chuù em cöù thöû xem.”
 Minh nhanh nheïn ñöùng daäy, böôùc laïi gaàn chieác tuû laïnh. Ñinh ñi theo Minh. Minh thaùo taám böûng döôùi ñaùy chieác tuû laïnh, cuùi mình quan saùt moät hoài. “Anh coù keïo cao su khoâng.” Minh hoûi.
 Ñinh moø trong tuùi, gaëp may coøn maáy mieáng hieäu Juicy Fruit, voäi laáy ra ñöa cho Minh. Minh naèm daøi treân saøn nhaø, loät giaáy bao, boû keïo vaøo mieäng nhai ngaáu nghieán.
 “Chuù em laøm gì vaäy? Ñinh hoûi.
 Minh ñöa ngoùn tay ra hieäu Ñinh ñöøng hoûi, tay kia laáy cuïc cao su ñaõ nhuyeãn trong mieäng ra treùt vaøo moät boä phaän treân ñöôøng oáng. Tieáng maùy chaïy eâm haún.
 “Sao chuù em laøm ñöôïc hay vaäy? Ñinh hoûi.
 Minh ñöùng daäy, nhuùn vai, nghó raèng giaûi thích Ñinh cuõng khoâng hieåu.
 “Caùm ôn chuù em. Chuù em gioûi quaù. Chæ duøng coù maáy mieáng keïo cao su.  Chuù em coù theå söûa maùy moùc khaùc khoâng?
 Minh gaät ñaàu.
 “Chuù em laøm ngheà gì? Thôï ñieän hay ngöôøi söûa daïo?” Ñinh hoûi.
 “Toâi khoâng coù ngheà gì caû. Toâi chæ bieát toâi coù theå söûa chöõa caùi naøy caùi noï theá thoâi.”
 “Chuù em muoán moät caùi xaêng uyùch nöõa khoâng?”
 Minh laéc ñaàu: “Toâi phaûi ñi. Caùm ôn ñaõ beânh vöïc vaø baùnh xaêng uyùch.”
 “Hai teân du ñaûng coù theå coøn chôø chuù em ñaâu ñoù.” Ñinh noùi. Caây suùng luïc naèng naëng trong tuùi aùo nhaéc Ñinh nhôù chuyeän haønh hung. “Haõy naùn ngoài laïi moät chuùt thì hôn.” Ñinh thaáy coù caûm tình vôùi Minh, ngöôøi vöøa môùi söûa caùi tuû laïnh cho haén, tuy coøn xa laï. “Chuù em ôû ñaâu? Toâi coù theå ñöa chuù em veà.”
 “Toâi voâ gia cö.” Minh cuùi maët nhìn xuoáng saøn nhaø traû lôøi.
 “Vaäy khoâng voäi, chuù em laïi ñaây.” Ñinh daãn Minh vaøo nhaø beáp ñeán caïnh moät caùi chaäu röõa cheùn baùt lôùn. Ñinh môû voøi nöôùc. Döôùi söùc eùp nöôùc keâu rít leân tröôùc khi chaûy vaøo chaäu vaø nheãu ra chung quanh voøi. “Chuù em coù theå söûa ñöôïc khoâng” Ñinh hoûi.
 “Anh muoán toâi söûa haû?”
 “Vaâng” Ñinh vöøa noùi vöøa taét nöôùc.
 “Anh coù caùi khoùa vaën oáng khoâng?”
 Ñinh böôùc vaøo vaên phoøng, luïc moät hoài döôùi ñoáng ñoà vaät ñeå ngoån ngang nôi goùc phoøng loâi ra moät caùi khoùa. Ñinh mang ñeán cho Minh, hoûi: “Caùi naøy ñöôïc khoâng?”
 “Ñöôïc.” Minh laáy caùi khoùa, ngoài xuoáng vaø luoàn mình döôùi ñaùy chaäu nöôùc.
 Ñinh cuùi xuoáng xem Minh laøm gì. Nhöng chöa kòp quan saùt, Minh ñaõ döùng daäy vaø noùi: “Ñöôïc roài ñoù.”
 Chöa tin, Ñinh vaën voøi nöôùc. Khoâng nghe tieáng keâu vaø nöôùc chaûy moät caùch bình thöôøng. Ñinh khoùa voøi roài môû laïi laàn nöõa. “Chuù em söûa ñöôïc roài. Vôùi caùi taøi moïn cuûa chuù em, chuù em coù theå laøm vieäc ôû ñaây. Toâi khoâng coù tieàn traû löông cao cho chuù em, nhöng ít nhaát laø löông toái thieåu, ngoaøi ra treân gaùc coøn moät phoøng troáng, chuù em coù theå ôû luoân ñaây cuõng ñöôïc.”
 “Nhöng anh ñaõ bieát gì veà toâi ñaâu.” Minh noùi.
 Ñinh khöïng laïi. Haén noùi coù lyù. Mình chöa bieát goác gaùc cuûa haén. Nhöng Ñinh coù caûm töôûng Minh laø moät ngöôøi löông thieän. Ñinh noùi: “Chuù em noùi ñuùng. Nhöng toâi tin tröïc giaùc cuûa toâi.”
 “Toâi khoâng bieát.” Minh noùi.
 “Chuù em noùi chuù em chöa coù choã ôû phaûi khoâng? Chuù em coù theå ôû taïm ñaây cho ñeán khi naøo kieám ñöôïc vieäc laøm haõy hay.” Ñinh khoâng hieåu taïi sao haén phaûi naøi næ Minh. Trong loøng haén thaáy coù caùi gì ñoù chöa oån, nhöng haén muoán Minh ôû laïi.
 “Cuõng ñöôïc” Minh nhaän lôøi.

 Ñinh daãn Minh leân moät chieác phoøng nhoû treân gaùc. Traàn nhaø lô löõng moät boùng ñeøn, aùnh saùng vaøng nhaït chieáu leân moät chieác giöôøng traûi moät taám ra traéng ñaõ cuõ. Nôi naøy Ñinh hay duøng ñeå ngaû löng khi quaùn vaéng khaùch.
 “Phoøng chæ coù theá thoâi,” Ñinh noùi. “Phoøng taém ôû cuoái haønh lang, khoâng coù nöôùc noùng.”
 “Theá naøy laø quaù tieän nghi ñoái vôùi toâi. Caùm ôn anh nhieàu”
 Ñinh ñöùng yeân nhìn quanh nhö coá nhôù xem caàn noùi gì nöõa khoâng. Roài Ñinh cheùp mieäng, “Toâi nghó toâi phaûi veà cho vôï toâi hay.”
 “Toâi caàn phaûi nguû moät chuùt.” Minh noùi.
 Ñinh gaät ñaàu, böôùc ra khoûi phoøng.
 
Dung, vôï Ñinh baûo: “Anh ñieân roài”.
 Ñinh ngoài nôi baøn aên trong beáp laáy hai baøn tay uùp vaøo maët khoâng muoán nghe vôï caèn nhaèn. Muøi thôm cuûa baùnh mì vaø thòt nguoäi coøn phaûng phaát nôi loøng baøn tay. Qua keû ngoùn tay, Ñinh thaáy baø vôï luøn xæn vaø beùo nuïc nòch cuûa haén ñang ñöa tay vaën bôùt aâm thanh cuûa chieác maùy truyeàn hình. Coâ Lan Anh, ngöôøi noùi tin cuûa ñaøi truyeàn hình Saøi goøn mieäng coøn maáp maùy.
 “Em hoûi anh neø,” vôï Ñinh gaèn gioïng.
 “Phaùn ñoaùn beà ngoaøi haén laø ngöôøi tin ñöôïc.” Ñinh nhìn thaúng vaøo ñoâi maét nhö muoán ñoát chaùy haén cuûa vôï. “Haén ñang gaëp vaän xui thoâi.”
 Dung cöôøi, tieáng cöôøi laïnh nhö baêng. “Vaø anh ñeå haén ôû taïi tieäm moät mình!” Dung laéc ñaàu, moâi sieát chaëc leân ñoâi haøm raêng. “Anh maát trí roài. Khoân hoàn anh ñeán baûo haén doïn ñi ngay cho em.”
 “Anh khoâng muoán laùi xe,” Ñinh noùi.
 “Thì em laùi.”
 Haén thôû daøi. Dung coù lyù. Haén cuõng khoâng hieåu caùi gì ñaõ thuùc ñaåy haén cho Minh vieäc laøm laïi cho ôû treân caên gaùc nôi tieäm aên. Caùch giaûi quyeát toát nhaát laø theo yù Dung laïi noùi vôùi Minh doïn ñi thoâi.
 Hai ngöôøi leo leân chieác xe Buick maøu xaùm ñôøi 80, sôn ñaõ sôøn. Dung laùi xe. Ñinh ngoài beân caïnh. Ñinh caûm thaáy gheá ngoài thuïng xuoáng bôûi söùc naëng cuûa Dung haèng ngaøy ñi ñi veà veà. Thöôøng Ñinh khoâng thích ñeå Dung laùi xe, nhaát laø hoâm nay Dung ñang giaän vaø voäi vaøng. Treân ñöôøng ñeán tieäm Dung reõ phaûi nôi ngaõ tö  Coâng Lyù vaø Hieàn Vöông nhö chæ coøn hai baùnh dính ñöôøng vuøn vuït laùch qua nhöõng con ñöôøng ñaày xe maùy daàu.
 “Chaïy chaäm laïi moät chuùt em.” Ñinh noùi. Haén thaáy moät ngöôøi ñaøn oâng maët sô mi xanh hoát hoaûng nhaûy voäi leân leà ñöôøng traùnh chieác xe cuûa Dung.
 “Anh maø coøn khuyeân ai! Anh laø ngöôøi khoâng bieát phaùn ñoaùn. Boãng nhieân cho moät teân du thuû du thöïc ñeán ôû moät mình nôi choã laøm aên buoân baùn cuûa gia ñình. Chaïy theá naøy chöa chaéc ñaõ kòp, hay ñeán nôi haén ñaõ doïn caû tieäm roài.”
 Töôûng töôïng nhöõng gì coù theå xaûy ra, Ñinh thaáy khoâng caõi ñöôïc vôï. ÖØ, bieát ñaâu anh chaøng ñoùi khaùt laâu ngaøy naøy nguû daäy môû loø nöôùng baùnh aên ñaõ laøm noå tung cöûa tieäm. Nhö moät phaûn öùng töø tieàm thöùc, Ñinh xuoáng kính xem thöû coù nghe tieáng coøi cuûa xe chöõa löûa khoâng.
 “Neáu coù caùi gì xaåy ra anh chòu laáy,” Dung noùi nhö khoùc, hai tay vaø caû thaân hình naëng neà cuûa Dung ghì treân tay laùi beû qua moät ngaõ tö khaùc. “Em seõ baùn baát cöù gì coøn laïi vaø veà Quaûng Ninh soáng vôùi meï. Em theà vôùi anh, ñoù laø ñieàu em seõ laøm.”
 Cöûa tieäm naèm im lìm döôùi aùnh ñeøn ñöôøng khi Dung ñaïp thaéng  ngöøng xe tröôùc cöûa tieäm. Ñeøn trong tieäm taét ngaám. Ñaàu goùc ñöôøng coøn hai keû ñang ñi daïo maùt. Ñinh môû cöûa tieäm roài theo Dung böôùc vaøo beân trong. Caû hai ñi qua maáy daõy baøn daønh cho thöïc khaùch, qua quaày thu tieàn böôùc vaøo nhaø beáp. Ñinh baät ñieän. Boùng ñeøn neon 60 watts baät saùng keâu reø reø toûa ra moät thöù aùnh saùng xanh yeáu ôùt.
 “Xem hoäc tieàn tröôùc ñi.” Dung baûo.
 “Khoâng coù tieàn trong ñoù, ” Ñinh noùi. Vaø Ñinh bieát Dung bieát ñieàu ñoù. Moãi ngaøy, tröôùc khi ñoùng cöûa tieäm, Ñinh laáy heát tieàn mang veà nhaø. Saùng hoâm sau mang gôûi ngaân haøng treân ñöôøng ñeán tieäm.
 “Cuõng cöù xem ñi.”
 Ñinh böôùc vaøo vaên phoøng, baät saùng caây ñeøn ñöùng trong goùc phoøng. Nhìn thoâng qua chieác phoøng heïp Ñinh thaáy cöûa tuû ñöïng tieàn vaãn ñoùng, vaø choàng giaáy ñeå tröôùc cöûa vaãn y nguyeân taïi choã. “Haén khoâng ñuïng ñeán caùi gì caû.” Ñinh noùi.
 “Haén teân laø gì?” Dung hoûi.
 “Minh.”
 “Minh!” Dung ngöôùc nhìn leân gaùc goïi to: “Minh!”
 Chæ moät thoaùng, Minh trong chieác quaàn daøi vaø chieác aùo may oâ xoác xeách thuûng thænh böôùc xuoáng thang gaùc, tay duïi maét nhö ñeå laøm quen vôùi aùnh saùng cuûa caên phoøng.
 “Minh,” Ñinh noùi, “Toâi ñaây, Ñinh ñaây.”
 “Anh Ñinh? Anh trôû laïi ñaây laøm gì giôø naøy?” Minh ñöùng tröôùc hai vôï choàng Ñinh, chaân coøn mang ñoâi taát ñen chöa kòp xoû daøy. “Nhaân tieän cho anh bieát toâi ñaõ söûa boàn nöôùc röõa maët vaø caùi maùy rung.”
 “Anh noùi caùi maùy rung chaân? Dung hoûi
 “Chaéc vaäy.”
 “Anh ñaõ baûo em, Minh söûa caùi gì cuõng ñöôïc,” Ñinh noùi vôùi Dung. “Vaø ñoù laø lyù do taïi sao anh thueâ Minh.” Dung mua caùi maùy rung chaân ñoù taïi moät tieäm baùn ñoà ñieän gia duïng treân Chôï Lôùn. Haèng ngaøy, ñöùng laøm vieäc vaøi ba giôø thaáy moûi chaân Dung laïi chaïy vaøo phoøng taém, ngoài leân baøn caàu tieâu ñeå hai chaân treân chieác maùy rung. Ñoä möôi laêm phuùt Dung thaáy ñoâi baøn chaân thö giaûn deã chòu. Boãng maáy tuaàn leã nay caùi maùy khoâng chòu chaïy nöõa.
 “Ngöôøi chuû tieäm ñieän noùi raèng caùi maùy ñoù khoâng chöõa ñöôïc nöõa.” Dung noùi.
 Minh nhuùn vai.” Toââi khoâng bieát. Baây giôø noù chaïy!”
 “Toâi trôû laïi ngay.” Dung noùi, vaø nhanh nheïn bieán nhanh leân thang gaùc.
 Minh nhìn theo Dung, roài nhìn Ñinh. “Taïi sao hai oâng baø trôû laïi?”
 “Baây giôø chaéc anh hieåu roài. Vôï toâi cho raèng vieäc toâi ñeå anh ôû laïi ñaây moät mình khoâng oån. Baø ta noùi chuùng toâi chöa bieát gì veà anh caû.” Ñinh vöøa noùi vöøa thôû daøi nheø nheï. “Toâi thaät laáy laøm tieác.”
 Töø treân gaùc tieáng Dung voïng xuoáng cuøng vôùi luùc naøng hieän ra nôi ñaàu caàu thang. “Noù chaïy roài, chaïy roài. Haén söûa ñöôïc roài.” Dung chaïy xuoáng thang gaùc nôû moät nuï cöôøi raát töôi vôùi Minh. “Toâi caùm ôn anh.”
 “Khoâng coù gì,” Minh traû lôøi
 Ñinh chen vaøo: “Anh vöøa noùi vôùi Minh anh raát tieác, Minh ôû ñaây khoâng tieän.”
 Ñöøng coù dôù daån.” Dung noùi
 Ñinh boái roái, ñöa tay vuoát maët, nhìn söõng vôï.
 “Thoâi, ñöôïc roài, anh khoâng doïn ñi ñaâu caû. Anh cöù ôû ñaây vaø ngaøy mai baét ñaàu laøm cho chuùng toâi.” Dung vöøa noùi vöøa caàm caùnh tay Minh ñaåy nheï leân phía thang gaùc. “Baây giôø anh leân nguû tieáp ñi.”
 Ñinh nhìn vôï: “Em hoâm nay sao vaäy!?”
 “Haén söûa ñöôïc caùi maùy rung chaân cuûa em.”
 “Vì vaäy maø haén trôû thaønh ngöôøi tin ñöôïc?”
 “Em khoâng bieát,” Dung traû lôøi, neùt maët thoaùng chieàu suy nghó. “Coù theå laø vaäy. Thoâi ñi veà anh, chuùng ta ñi veà.”

 Suoát hai tuaàn leã lieàn Minh soáng beân caïnh gia ñình Ñinh vaø Dung nhö moät caùi boùng. Haén caâm nhö heán, tröø khi coù ai hoûi haén. Nhöng haén söûa chöõa vaø tu boå taát caû maùy moùc duïng cuï trong tieäm. Haén söûa caùi maùy nöôùng baùnh mì, xem laïi oáng daãn khí ñoát cuûa caùi loø nöôùng, söûa caùi maùy röûa cheùn baùt, caùi ñieän thoaïi, caùi baûng hieäu neon “Môû cöûa, xin môøi vaøo”, caùi maùy thaùi thòt nguoäi, caùi maùy pha caø pheâ, vaø caùi hoäc thu tieàn moãi laàn môû ra môû vaøo keâu nhö bò ñaùnh. Ñinh thaáy Minh thaät coù taøi, töï hoûi neáu khoâng coù haén laøm sao caùi tieäm cuûa Ñinh coù theå hoaït ñoäng ñöôïc. Nhöng söï traàm laëng cuûa Minh laøm Ñinh lo lo. Haén khoâng bao giôø noùi vôùi Ñinh veà quaù khöù cuûa haén, gia ñình , baïn beø, cuõng khoâng khi naøo ñi ra ngoaøi, ít khi ñöùng laâu phía tröôùc tieäm, chæ ra laáy thöùc aên roài ra sau aên. Ñinh nghó khoâng chöøng haén ñang bò coâng an theo doõi!
 “ÖØ nhó! Sao haén khoâng bao giôø rôøi khoûi tieäm” Dung nhaän xeùt veà Minh, gioïng than phieàn. Hoâm ñoù hai vôï choàng ñi xem phim. Ñinh laùi xe, Dung ngoài beân caïnh.
 “Tieäm laø choã ôû cuûa haén,” Ñinh beânh vöïc. “Vaø ñoà aên thöùc uoáng cuõng saün ôû cöûa tieäm. Anh chöa traû cho haén moät ñoàng xu naøo.”
 “Anh ñaõ cho haén quaù nhieàu. Haén khoâng traû tieàn thueâ phoøng, tieàn aên.”
 “Anh thaáy coù vaán ñeà gì ñaâu,” Ñinh noùi. “Ngoaøi ra haén söûa maùy rung chaân cho em, maùy uoán toùc, caùi VCR, caùi ñoàng hoà cuûa em vaø caû ñoâi daøy em baây giôø cuõng heát keâu koùt keùt roài.”
 “Em bieát, em bieát.” Dung thôû daøi. “Nhöng cuõng phaûi bieát chuùt ít ñôøi tö cuûa haén chöù.”
 “Haén laø ngöôøi löông thieän. Haén khoâng bao giôø nhìn troäm ai, vaø anh ít thaáy ai khoâng maøng tieàn baïc nhö haén.” Ñinh ngöøng noùi beû tay laùi vaøo ñöôøng Nguyeãn Thieän Thuaät.
 “Neáu laø keû gian thì cuõng phaûi laøm boä nhö vaäy ngöôøi ta môùi tin.” Dung nhaän xeùt.
 “Minh khoâng phaûi keû gian. Anh ñem tính maïng baûo ñaûm ñieàu ñoù. Trong ñôøi ít khi anh quaû quyeát nhö vaäy ñoái vôùi ai.”
 Dung móm cöôøi hoaøi nghi. “Thoâi anh, anh chæ gioûi xuùc ñoäng vaø cöôøng ñieäu.”
 Ñinh khoâng thuyeát phuïc ñöôïc vôï. Söï nghi ngôø cuûa Dung coù lyù. Minh hoaøn toaøn laø moät keû xa laï, vaø Ñinh bieát mình beânh vöïc Minh moät caùch göôïng gaïo. Ñinh tìm choã ñaäu xe vaø taét maùy.
 “Maùy xe coù gì khaùc nhó,” Dung nhaän xeùt. Dung muoán noùi caùi maùy xe moãi laàn taét maùy noù coøn noå baønh baïch vaøi ba tieáng nöõa môùi chòu taét haún.
 Ñinh nhìn vôï
 “Minh haû.” Dung hoûi.
 Ñinh gaät ñaàu traû lôøi: “ÖØ, saùng nay anh thaáy haén môû coáp xe, thaùo choã naøy, vaën choã kia moät laùt roài ñoùng coáp xe laïi.”
 Caâu chuyeän hai vôï choàng Ñinh veà Minh keát thuùc ôû ñoù. Minh khoâng aên caép caùi gì cuûa tieäm, cuõng khoâng toû veõ ñe doïa ai. Ñinh tính thaáy lôïi roõ raøng. Khoâng toán tieàn thôï ñieän, tieàn thôï oáng nöôùc, tieàn söûa chöõa linh tinh. AÊn uoáng cuûa Minh khoâng ñaùng keå. Nhöng Ñinh khoâng daáu Minh maõi ñöôïc, duø Ñinh khoâng noùi vôùi ai.

Caâu chuyeän baét ñaàu khi Minh söûa giuùp moät ñoà chôi voâ tuyeán vieãn khieån cuûa moät thaèng beù beùo maäp ôû caïnh nhaø teân laø Ruõng. Thaèng Ruõng vaø moät thaèng baïn cuõng maäp nhö noù noùi cho maáy thaèng baïn khaùc bieát vaø boïn nhoû mang ñoà chôi ñeán nhôø Minh söûa. Boïn nhoû nôùi vôùi boá meï chuùng veà Minh vaø Ñinh thaáy tieäm mình trôû neân ñoâng ngöôøi mang ñuû thöù ñeán nhôø Minh söûa.
 “Thaèng Ruõng noùi vôùi toâi anh söûa ñoà chôi voâ tuyeán vieãn khieån cuûa noù, vôï oâng Ñoàng noùi vôùi toâi anh söûa caùi radio cuûa baø ta,” moät ngöôøi thôï sôn maëc y phuïc laøm vieäc böôùc vaøo tieäm hoûi Minh, luùc ñoù haén ñang lau quaày haøng.
 “Coù ñuùng vaäy khoâng?”
 Minh gaät ñaàu.
 “Vaäy nhìn ñaây. Anh coù thaáy veát caét treân maët toâi khoâng?”
 Ñöùng trong beáp nhìn ra Ñinh cuõng thaáy ñöôïc veát caét treân maët ngöôøi thôï sôn.  Minh cuùi xuoáng nhìn veát caét.
 “Saép laønh roài.” Minh noùi.
 “Chæ vì caùi maùy caïo raâu khoán naïn naøy,” Ngöôøi thôï sôn vöøa noùi vöøa laáy trong tuùi ra moät caùi maùy nho nhoû. “Moãi laàn duøng laø noù caét da maët toâi.”
 “Anh muoán toâi söûa caùi maùy caïo raâu cuûa anh hay sao?”
 “Neáu anh söûa ñöôïc. Nhöng toâi hieän khoâng coù tieàn.”
 “Khoâng sao.” Minh caàm caùi maùy caïo raâu, thaùo ra töøng maûnh. Ñinh laïi gaàn quan saùt nhö haén vaãn thöôøng laøm. Ñinh cöôøi voâ thöôûng voâ phaït vôùi ngöôøi thôï sôn. Haén cöôøi ñaùp laïi. Vaøi ngöôøi khaùc ñöùng quanh nhìn baøn tay Minh laøm vieäc. Minh raùp maùy laïi ñöa traû cho ngöôøi thôï. Ngöôøi thôï baät maùy vaø caån thaän ñöa leân maët.
 “OÂ,” Haén noùi. “Thaät tuyeät. Noù chaïy eâm vaø caïo ngon nhö khi môùi mua. Caùm ôn anh. Ngaøy mai toâi seõ mang tieàn coâng laïi cho anh.”
 “Thoâi khoûi.” Minh noùi
 “Thaät laø tuyeät.”
 Moïi ngöôøi trong tieäm traàm troà toû veû ngaïc nhieân.
 “Nhìn maët toâi neø,” ngöôøi thôï noùi. “Khoâng bò chaûy maùu nöõa chöù.”

Minh ngoài im laëng nôi cöûa tieäm vaø söûa baát cöù gì ngöôøi ta mang ñeán nhôø haén. Maùy saáy toùc, maùy tính, ñoàng hoà, ñieän thoaïi caàm tay, vaø caû boä hoøa khí cuûa xe hôi nöõa. Trong khi chôø söûa ngöôøi ta aên xaêng uyùch. Ñinh thaáy coù lôïi, nhöng trong buïng cuõng khoâng thích vì Minh maát heát caû thì giôø.
 Moät hoâm coù moät chò phuï nöõ ñeán tieäm goïi moät xaêng uyùch baùnh mì traéng vôùi thòt gaø taây khoâng queät bô. Chò vöøa aên vöøa than phieàn oâng choàng ngoaïi tình. Minh ngoài nôi quaày tính tieàn, nghe chò vöøa aên vöøa noùi. “ .... thaät laø khoå! OÂng choàng toâi hay veà treã. Veà thì mieäng ñaày hôi röôïu, quaàn aùo phaûng phaát nöôùc hoa. Hoûi gì cuõng khoâng noùi, than phieàn nhöùc ñaàu.. Toâi khoâng bieát toâi coù neân ñi theo rình oâng choàng toâi khoâng, hay moãi buoåi saùng ghi soá ñoàng hoà xe. Toâi phaûi laøm gì baây giôø?”
 “Moät hoâm naøo ñoù chò baûo oâng choàng chò hoâm nay phaûi naáu aên, vì chò coù vieäc ñi vaéng vaø ñöøng noùi vôùi oâng ta chò ñi ñaâu.” Minh baøn.
 Khaùch trong tieäm gaät ñaàu toû yù theo doõi caâu chuyeän vì toø moø hôn laø muoán baøn chuyeän nhaø cuûa chò phuï nöõ.
 “Nhöng toâi bieát ñi ñaâu?” Chò phuï nöõ hoûi.
 “Chò ñeán thö vieän, kieám moät caùi gì ñoù maø ñoïc.” Minh noùi.
 Ñinh saùn laïi gaàn Minh sau khi chò phuï nöõ veà vaø hoûi, “Chuù em thaáy yù kieán cuûa chuù em giuùp giaûi quyeát ñöôïc chuyeän nhaø chò ta sao?”
 Minh nhuùn vai khoâng traû lôøi.
 Tuaàn sau chò phuï nöõ trôû laïi, mieäng cöôøi toe toeùt noùi.
 “Nhaø toâi vui veû laïi roài, caùm ôn oâng Minh laém”
 Khaùch haøng ñaám thuøm thuïp vaøo löng Minh taùn thöôûng.
 Theá laø luùc naøy Minh ngoaøi vieäc söûa maùy goït buùt chì, maùy nghe nhòp tim ñaäp, loø ñieän töø haáp noùng thöùc aên, coøn coù ngheà giaûi quyeát chuyeän gia ñình vaø raéc roái veà thueá maù. Minh giuùp ngöôøi chuû tieäm baùn ñoà phuï tuøng xe hôi ôû nhaø ñoái dieän khai thueá, thay vì phaûi traû 12,000 tieàn thueá cho chính phuû baây giôø laáy veà ñöôïc 57 ñoàng.
 Moät buoåi toái Ñinh vaø Minh ngoài naùn laïi trong tieäm uoáng caø pheâ. Ñinh nhìn Minh, laéc ñaàu. “Caùi caùch anh chöõa raêng cho con cuûa oâng Vaán saùng nay thaät laï luøng.”
 “Duøng söùc thoâi.” Minh noùi.
 Ñinh uoáng heát mieáng caø pheâ, ñaët coác leân quaày, hoûi:
 “Toâi bieát toâi ñaõ hoûi anh caâu hoûi naøy roài. Nhöng chuùng ta quen nhau nhö vaäy cuõng ñaõ laâu neân toâi hoûi anh laïi. Anh hoïc caùi taøi söûa chöõa ôû ñaâu vaäy?”
 “Söûa chöõa laø moät vieäc ñôn giaûn. Chæ caàn bieát nguyeân taéc vaän haønh cuûa chuùng.”
 “Vaäy thoâi sao?”
 Minh gaät ñaàu
 “Anh coù thaáy thích thuù khi söûa chöõa ñoà vaät khoâng?”
 Minh nhìn Ñinh nhö doø hoûi.
 “Toâi hoûi vì khoâng khi naøo toâi thaáy anh cöôøi.”
 “Vaäy sao!” Minh noùi, vaø noác voäi chuùt caø pheâ coøn trong coác.
 Ngaøy hoâm sau Minh söûa moät caùi maùy cöa ñieän, moät maùy ñieän toaùn caàm tay. Minh, voán ít noùi, caøng trôû neân ít noùi hôn. Haén chæ bieát nghe, gaät ñaàu, vaø caém cuùi söûa baát cöù gì ngöôøi ta mang tôùi. Toái hoâm ñoù, vaøi phuùt tröôùc khi ñoùng cöûa tieäm, vaø sau khi Minh vöøa giaûi thích xong cho moät chò phuï nöõ löôõng tính thaät ra chò ta laø ñaøn oâng hay ñaøn baø, thì hai ngöôøi y taù mang moät beänh nhaân naèm treân moät caùi baêng ca tôùi.
 “Ñaây laø vôï toâi,” ngöôøi y taù treû hôn vöøa meáu maùo vöøa noùi. “Vôï toâi  bò xe tung vaø coù leõ ñaõ cheát treân ñöôøng ñeán beänh vieän.”
 Minh nhìn ngöôøi phuï nöõ, roài keùo moät phaàn chieác chaên vaõi ñang phuû leân ngöôøi chò.
 “Vôï toâi bò noäi thöông xuaát huyeát –-“
 Minh ñöa tay ra hieäu cho ngöôøi choàng ñöøng noùi nöõa. Anh ta keùo chieác chaên phuû leân ngöôøi anh vaø ngöôøi phuï nöõ. Ñinh chaïy laïi ñöùng caïnh hai ngöôøi y taù quan saùt.
 Minh luïc ñuïc gì ñoù döôùi chieác chaên moät hoài laâu, roài tung chaên ra. Chò phuï nöõ ngô ngaùc nhìn moïi ngöôøi chung quanh.
 “Trôøi ôi! vôï toâi soáng laïi roài” Ngöôøi choàng oâm vôï, ñoâi tay run raãy.
 Ngöôøi y taù kia baét tay Minh kinh ngaïc. Ñinh nhìn Minh kinh ngaïc khoâng keùm.
 “Caùm ôn cöùu töû cuûa anh. Caùm ôn anh.”Ngöôøi choàng khoùc vì sung söôùng.
 Chò phuï nöõ chöa heát ngô ngaùc nhöng cuõng laåm nhaåm maáy lôùi caùm ôn Minh. Minh gaät ñaàu roài laúng laëng ñi ra sau beáp.
 Hai ngöôøi y taù vaø chò phuï nöõ ra khoûi nhaø. Ñinh khoùa cöûa laïi böôùc ra sau vaø thaáy Minh ñang ngoài beät treân saøn nhaø löng töïa vaøo caùi tuû laïnh.
 “Toâi khoâng bieát dieãn taû theá naøo ñaây,” Ñinh noùi, chieác ñaàu nghieâng nghieâng phuï hoïa. “Chuù em vöøa laøm cho chò phuï nöõ soáng laïi.”
 Minh nhö ngöôøi voâ hoàn, khoâng coøn chuùt sinh löïc. Haén ngaång ñaàu nhìn Ñinh, ñoâi maét u aùm.
 Laøm caùch gì chuù em laøm theá ñöôïc, chuù Minh? Ñinh hoûi.
 Minh nhuùn vai.
 “Chuù em vöøa laøm cho moät ngöôøi phuï nöõ cheát soáng laïi maø chuù em traû lôøi toâi baèng moät caùi nhuùn vai sao?” Ñinh nghe ñöôïc söï sôï haõi trong gioïng noùi cuûa mình. “Chuù em laø ai? Chuù em laø gì? Chuù em laø moät sinh vaät ngoaïi haønh tinh sao?
 “Khoâng,” Minh ñaùp
 “Vaäy chuù em laø caùi gì?”
 “Toâi laø moät ngöôøi bieát söûa chöõa ñoà vaät.”
 “Nhöng ñaây khoâng phaûi laø moät vaät,” Ñinh noùi lôùn. “Ñaây laø moät con ngöôøi baèng xöông baèng thòt.”
 “Vaâng, Toâi bieát.”
 Ñinh ñöa baøn tay gaân guoác vuoát maët, haï ñoâi maét nhìn Minh noùi: “Toâi khoâng bieát Dung seõ phaûn öùng theá naøo ñaây.”
 “Xin anh ñöøng noùi vôùi ai chuyeän naøy caû.”Minh noùi.
 Ñinh coá neùn cöôøi, gaèn gioïng. “Ñöøng noùi vôùi ai! Chuù em töôûng toâi caàn phaûi noùi ngöôøi ta môùi bieát sao? Luùc naøy caû thaønh phoá ñaõ bieát roài. Chuù em töôûng töôïng xem hai ngöôøi y taù ñang laøm gì luùc naøy? Boïn haén ñang loan tin raèng nôi cuûa tieäm xaêng uyùch cuûa oâng Ñinh ôû goùc ñöôøng Hai Baø Tröng vaø Phan Thanh Giaûn coù moät teân ñoàng boùng coù pheùp thaàn thoâng laøm ngöôøi cheát soáng laïi.
 Minh ñöa hai tay che maët, khoâng traû lôøi.

Tin loan ñi nhanh nhö chôùp. Hoâm sau xe truyeàn hình vaø moät ñoaøn phoùng vieân chöïc saün tröôùc cöûa tieäm. Ñinh phaûi khai laø chuû nhaø môùi len vaøo môû cöûa tieäm ñöôïc.
“Vaâng ñaây laø cöûa haøng cuûa toâi, “ Ñinh noùi. “Khoâng, toâi khoâng bieát chuù aáy ñaõ laøm caùch gì,” vaø noùi tieáp. “Khoâng, caùc anh chöa vaøo ñöôïc.”
Minh ñang ngoài ñôïi khuaát trong vaên phoøng cuûa Ñinh, maët daøi thoän, maét ñoû hoe nhö vöøa khoùc.
“Laïi coù chuyeän roài.” Ñinh noùi
Minh gaät ñaàu.
“Nhaø baùo muoán phoûng vaán chuù em.” Ñinh cuùi nhìn Minh gioïng thoâng caûm. “Chuù em caûm thaáy theá naøo?”
Minh khoâng nhìn Ñinh. Qua vai Ñinh haén nhìn qua cöûa soå, beân ngoaøi caøng luùc caøng ñoâng ngöôøi.
“Chuù em ñònh noùi gì vôùi baùo chí khoâng?” Ñinh hoûi
Minh laéc ñaàu buoàn baõ. “Toâi phaûi troán ñi thoâi,” Haén noùi. “Baây giôø moïi ngöôøi ñeàu bieát toâi ñang ôû ñaâu.”
Thoaùng nghe Ñinh töôûng Minh noùi ñeán hai teân du ñaûng ñaùnh haén moät buoãi toái caùch ñaây khaù laâu, nhöng chôït hieåu ngay Minh muoán noùi moïi ngöôøi.
Minh ñöùng daäy, böôùc ra sau tieäm, môû chieác cöûa nhoû thoâng ra ngoõ  heûm. Khoâng bieát nghó sao Ñinh nhö caùi maùy töï ñoäng böôùc theo Minh. Töø ngoõ heûm naøy qua ngoõ heûm khaùc, caû hai ra ñöôøng caùi vaø lang thang qua caàu Thò Ngheø, Thuû Thieâm roài trôû veà ngoài treân chieác gheá ñaù trong sôû thuù. Trôøi ñaõ veà chieàu. Ñinh thuù thaät vôùi Minh Ñinh caûm thaáy sôï.
“Anh khoâng caàn phaûi theo toâi nöõa,” Minh noùi. “Toâi chæ caàn khoâng cho moïi ngöôøi bieát toâi ôû ñaâu laø yeân thaân.” Minh tieáp, nhö noùi vôùi chính mình, “Toâi bieát chuyeän naøy theá naøo cuõng tôùi.”
“Bieát theá naøo cuõng tôùi sao chuù em cöù söûa chöõa linh tinh?”
“Vì toâi bieát söûa. Vaø vì ngöôøi ta nhôø toâi.”
Ñinh lieác maét nhìn quanh nhö sôï ai nghe. “Vieäc söûa chöõa linh tinh naøy coù lieân heä gì ñeán vieäc hai teân du ñaõng ñaùnh chuù em moät ñeâm naøo ñoù khoâng?”
“Boïn ñoù laø coâng an hay ngöôøi ñaùnh möôùn cuûa moät coâng ti tö nhaân naøo ñoù toâi khoâng chaéc,” Minh noùi. “Tuïi noù nhôø toâi söûa moät soá duïng cuï nhöng toâi töø choái.”
Nhöng chuù em vöøa noùi ai nhôø thì chuù em laøm maø?” Ñinh thaéc maéc.
“Caùi ñoù coøn tuøy. Neáu anh laøm kín moät chieác van bò hôû cuûa moät chieác xe, ñoä eùp khí taêng, toát, nhöng neáu truïc giöõ ñoøn quay quaù chaët maùy coù theå chaùy.” Ñinh chaúng hieåu gì nhìn Minh nhö moät ñöùa hoïc troø doát khoâng theo kòp lôøi thaày giaûng. “Neáu anh daãn nöôùc vaøo sa maïc, anh coù theå laøm caïn moät khuùc soâng. Ngheà söûa chöõa trong nghóa roäng laø moät ngheà raát phöùc taïp.”
Ñinh hoûi, “Theá anh laøm gì baây giôø?”
Minh khoùc, nöôùc maét chaûy xuoáng maù, voøng quanh chieác caèm nhoïn cuûa Minh roài nhoû xuoáng chieác coå aùo maàu xanh ñaõ sôøn cuûa haén. Ñinh nhìn haén khoùc, khoâng theå tin raèng con ngöôøi yeáu ñuoái ñang ngoài tröôùc maët mình laø ngöôøi coù khaû naêng söûa chöõa bao nhieâu laø thöù maùy moùc, giaûi quyeát ñöôïc bao nhieâu quan heä tình caûm, bao nhieâu coâng vieäc phöùc taïp, bao nhieâu noãi lo aâu cuûa ngöôøi khaùc, keå caû cöùu maïng moät ngöôøi phuï nöõ.
Minh ngöôùc ñoâi maét ñaày nöôùc maét nhìn Ñinh. “Toâi laø moät khuùc soâng caïn.”
Ñinh chôït thaáy coù boùng ngöôøi caàm ñeøn baám ñi laïi.
Caû hai vuøng chaïy. Ñinh vöøa chaïy vöøa ñaåy Minh, haén khoùc söôùt möôùt khoâng chaïy noåi. Chaïy ñeán giöõa caàu Thò ngheø ngoaûnh nhìn laïi hai ñaàu caàu ñeàu coù ngöôøi, ñeøn baám, ñeøn pha saùng choang.
Minh nhìn doøng nöôùc chaûy khaù maïnh döôùi chaân caàu. Nhaûy xuoáng laø yeân thaân. Trôøi toái nöôùc chaûy xieát khoâng ai cöùu kòp luùc naøy. Minh nhìn Ñinh.
Ñinh baát ñoäng.
Töø hai ñaàu caàu soá ngöôøi xaùp laïi caøng luùc caøng gaàn.
Minh ñaët chaân traùi leân lang cang caàu, roài nhuùn chaân phaûi leân. Minh ngoài hai chaân treân lang cang caàu thaân hôi ngaû veà phía tröôùc, giöõ thaêng baèng baèng moät baøn tay döïa hôø leân vai Ñinh.
Boãng tieáng keâu vang leân töø hai phía: “Ñöøng, ñöøng, haõy soáng ñeå chöõa beänh cho chuùng toâi.”

Heát